Hãy nghĩ về nhau bằng những điều tốt đẹp, anh nhé!
Thành phố tĩnh mịch những ngày đại dịch lại bắt đầu lên đèn, không những dòng xe chen nhau hối hả, không những bàn tay nắm chặt bàn tay. Chỉ có một cơn gió nhẹ ùa về đem theo chút kỷ niệm xưa cũ. Hôm nay, tại góc nhỏ của thành phố này, một người nào đó nhớ chuyện tình đã qua.
Chúng mình trở thành người yêu cũ của nhau rồi, anh nhỉ? Đó là chuyện mà em không thể kiểm soát, bởi đâu phải mong muốn bên cạnh một người cả cuộc đời là đủ để biến chia ly thành hạnh phúc mãi mãi về sau. Phải rồi, trong từ điển chênh vênh khi ta lớn, vốn dĩ thật hiếm khi xuất hiện khái niệm mãi mãi hay đời đời. Có chăng, cũng chỉ là những cuộc gặp gỡ đầy bỡ ngỡ giữa những tiếng xin chào và tạm biệt. Nên chấp nhận là lựa chọn đúng đắn nhất cho em và cho cả anh trong ngày chia tay hôm ấy.
Em nghĩ mình đủ mạnh mẽ để bản thân không mãi đắm chìm trong cảm xúc buồn đau, mất mát xen lẫn nhớ nhung về anh mà tự giày vò cuộc sống hiện tại của mình. Càng trưởng thành, em càng hiểu con người ta cần tự chữa lành bản thân, để rồi còn… tiếp tục đối diện với chia ly thêm đôi lần khác nữa. Thay vì trách móc anh, trách móc chính mình vì những đau đớn đã gây ra, em sẽ tha thứ cho chúng ta của một thời yêu đương ngây dại, chưa đủ trưởng thành để hiểu và trân trọng những gì mình đang có. Hy vọng rằng, khi nhớ đến nhau, hồi ức hiện về với hai ta sẽ chỉ toàn là những điều tốt đẹp, những khoảnh khắc khó khăn nhất em có anh làm chỗ dựa hay anh xem em là nơi trút bầu tâm sự lúc mỏi mệt. Nếu có thể nghĩ về nhau với những điều đẹp nhất, em tin rằng chúng mình đã thật sự buông bỏ mọi day dứt trong lòng, thậm chí cũng sẽ đủ vững vàng và sẵn sàng chờ đợi niềm hạnh phúc mới sắp tới.
Em trân trọng khoảng thời gian ta bên nhau, dù cho từng có vài thương đau trong tình yêu ngày xưa ấy. Nhưng hơn tất cả, em thấy bản thân mình đã trưởng thành hơn sau một cuộc tình, em nghĩ anh cũng vậy. Cảm ơn anh thật nhiều, mong rằng dù bước trên hai lối đi riêng, chúng mình vẫn sẽ luôn sống thật tốt, trân trọng những người đến bên đời mình bất kể ở quá khứ, hiện tại hay tương lai, anh nhé.
Cơn gió mùa thu đến và vội vàng ra đi, một người hoài niệm ngồi bên hiên cửa sổ bất giác mỉm cười rồi thôi không nghĩ ngợi gì nữa.
(Lời tâm sự của một người vô danh)